A
prayer came true (một lời cầu nguyện trở thành sự thật)
.
Bài
này được tôi viết khoảng năm 1996-98 , và gửi đến
các thầy dạy lớp ESL của tôi củng như một số bạn
người Mỹ và Việt nam ; nói về một kinh nghiệm về
tâm linh của tôi .
Số
là trong lần chuyển tù (từ tỉnh Hoàng
Liên Sơn về Hà nội) , khoảng 280 tù nhân lên hội trường
để nghe danh sách tù chuyển trại . Tôi đã cầu nguyện
xin Trời cho tôi được ở lại trại một thời gian vì
đang bị tiêu chảy . (Vì khi di chuyển trong mấy ngày ,
ngồi chồm hổm sau xe tải , cứ 2 ng tù thì dính nhau bởi
1 còng tay , anh này đi tiểu thì anh kia cũng đi theo) .
Lời
cầu nguyện của tôi đã được đáp ứng một cách kỳ
lạ ; vì chỉ có hai người không có tên trong danh sách
chuyển trại đợt đầu : tôi và một anh ở đội khác .
Tôi chỉ chuyển trại vào đợt ba , sau đó khoảng hai tuần
.
Từ
đó tôi bắt đầu biết rằng có một quí nhân vô hình (invisible benefactor) luôn
luôn giúp đở tôi trong khi nguy cấp . Từ đó đến khi
qua Mỹ , cũng như mãi đến gần đây , tôi đã nhận thấy
các lời cầu nguyện cũa tôi đều được đáp ứng ;
nhưng với hai điều kiện (requirement) : đúng đắn (right)
và hợp lý (reasonable) ; nếu tôi mong ước trúng số
lottery hay cưới vợ đẹp thì không được .
Cũng
xin nói thêm , tuy gia đình theo đạo Phật nhưng tôi ít đi
chùa lúc còn ở Việt nam ; ở Mỹ 20 năm , tôi đi chùa
chưa tới năm lần . Tôi quan niệm "Phật tại tâm ,
tâm lành tức Phật tại " . Tôi luôn cố gắng thực
hiện các lời Phật dạy , đặc biệt là hai đức tánh
Từ Tâm và Bố Thí .
Giờ
đây , xin các bạn đọc bài viết của tôi .
A
prayer came true
Before
1975 , I was an officer of the late Republic of Vietnam Armed Forces
. After the fall of Saigon , i was a prisoner of the Communist Viet
nam .
In
1977 , I was detained in a prison in the northwestern mountainous
province of Hoang Lien Son . This concentration camp is near to the
Chino-Vietnamse border . The wardens divided us into 21 groups of
“production” (about 40 prisoners each ) .
Around
Dec of 1977 , in fear of an imminent Chinese invasion , they decided
to transfer us to a prison in the province of Ha Nam Ninh (adjacent
to Hanoi) . Belonging to the first stage , my group and seven others
assembled in the prison meeting room . I remember that about (40 x 7
=) 280 persons were present there . At that time , I had had
troublesome diarrhea .
The
wardens began to read the list ; having known this move is an ordeal
(two or three days in crammed trucks and each pair of prisoners are
tied by handcuffs) , I sincerely prayed .
I
entreated God to help me to stay in the camp until the next transfer
. After ending the list , they asked if anyone had not been called .
At that moment , I surprisingly realized that only two persons (an
other prisoner and myself) were not on the list . After this
miraculous event , I had enough time to treat the above health
problem . I left the camp with the last stage two weeks later .
I
always think in the most extreme conditions , in order for our
prayers to be answered , they must be RIGHT and REASONABLE . In the
future , I shall tell you about my other interesting spiritual
experiences .
Luôn luôn giử cho tâm lành .tuy thật đơn giản nhưng không dể thực hiện đúng nghĩa của nó.
ReplyDelete