Tuesday, March 8, 2016

Tuesday, March 8, 2016
ĐỂ CÓ ĐƯỢC KIẾN THỨC NHƯ NGÀY HÔM NAY TÔI ĐÃ PHẢI ĐI QUA CON ĐƯỜNG ĐẦY GIAN KHỔ .
Thuở nhỏ tôi học trường tư ở Sài gòn . Khoảng năm đệ Tam , tôi bị sốt cao . Tôi đã nằm liệt giường cả tuần . Tôi học đệ Nhị BA năm mới lấy Tú Tài 1 vì năm nào củng học được vài tháng rồi nghỉ vì bịnh . Vì mê đọc sách mà ít ra đường , nên tôi hay nhờ một người em họ là Bình , (nay đã quá cố) ra đường Lê Lợi mua sách về cho tôi .
Thời gian này , ba tôi có thuê một gia sư/tutor dạy thêm Pháp văn . Sau đó có chú Thể , ở trọ tại nhà tôi để học cao đẳng Phú Thọ ; chú đã hướng dẫn tôi đọc sách Toán bằng tiếng Pháp như sách của Lebossé , v.v... . Do có học thêm về Pháp văn , tôi luôn luôn đứng đầu lớp (về môn này) của thày Hoàng Cung trường Bồ Đề gần cầu Ông Lảnh .
Tôi quên nói , tôi lấy tiếng Pháp làm sinh ngữ chánh , tiếng Anh làm phụ . Tôi đã học tiếng Anh từ lúc đệ Thất với quyển l'Anglais Vivant . Sau này học các giáo trình của Mỹ như Practice Your English, v.v...
Thời gian này , tạp chí National Geographic được bán lai rai ở lề đường như đường Lê văn Duyệt gần chợ Đủi ; thỉnh thoảng tôi mua một quyển . Do muốn mở mang kiến thức , tôi đã ĐAM MÊ quyển này từ lúc nào không hay . Tôi nhớ có một lần , không rõ năm nào , nhưng phải là trước năm 1968 – năm tôi nhập ngũ theo lịnh tổng động viên vào khóa 8/68 - tôi đã gặp một người bán sách cụt tay bên hông bộ Công Chánh của chế độ cũ . Nơi anh bán sách rất dơ dáy , thỉnh thoáng có nước đái , v.v..., vì đây là lề đường chứ không phải hiệu sách đàng hoàng như ở đường Lê Lợi . Anh đã bày bán tạp chí này với các sách báo khác . Thấy tôi có vẻ thích tạp chí này quá , anh hỏi tôi muốn mua cả bộ không ? (Từ đầu thập niên 1950 đến số mới nhứt , bao gồm bản đồ và phụ lục/supplement). Sau khi đồng ý giá cả , tôi về nhà mở tủ tiền của cha mẹ để có tiền mua hết bộ này và chở nhà bằng xe ba gác . Sở dĩ tôi làm được việc này không khó khăn vì ba và má tôi thường xuyên vắng nhà ; trong lúc đó thày thợ cần tiền để mua thứ nọ thứ nọ thì gặp ai bây giờ . Vì tin tưởng tôi , ba tôi đã giao chìa khóa tủ tiền cho tôi ; khi tôi đưa tiền cho ai thì bảo họ viết tờ biên nhận . Khi nào tiền trong tủ sắp hết thì tôi báo cho ba tôi biết để ba tôi ký check và cho nhân viên đến ngân hàng lấy tiền mặt về .
Những năm 72-75 , đi hành quân xa Sài gòn , tôi dặn người nhà đến kiosk góc Lê Lợi và Nguyển Huệ lấy một số (issue) về cho tôi .
Lúc vào quân đội , tôi có mấy năm làm về thông tin báo chí nên cũng đọc nhiều báo Time , Newsweek , Life , Paris-Match , v.v... . Tôi cứ đọc , chữ nào không biết thì tra tự điển . Tôi còn nhớ , do khá tiếng Pháp nên tôi đã dùng tự điển Anh-pháp Pháp-anh chứ không xài tự điển của Lê bá Kông hay Nguyễn văn Khôn ; tóm lại tôi học tiếng Anh qua tiếng Pháp . Do học như vậy nên vốn ngữ vựng tiếng Anh rất phong phú nhưng văn phạm thì không đầy đủ . Thời gian trong quân ngũ , do không có bạn gái , không rượu chè và cờ bạc , nên cứ có thời giờ rảnh rỗi , là tôi đọc sách , báo bằng tiếng Anh và Pháp . Tôi còn nhớ , những năm trong tù , tôi chơi môn Scrabble ( sự quờ quạng tìm một vật gì ) ngang ngửa với những người đã tốt nghiệp đại học tại Mỹ . (Ở môn chơi này , ví dụ bạn viết chữ Y , người kia viết chữ E , bạn viết tiếp chữ T, nếu người kia không thêm được chữ nào nữa thì bạn thắng . Nhưng nếu người kia viết thêm chữ I thì anh ta sẽ thắng vì từ YETI có nghĩa là người tuyết ở vùng Hy mã Lạp sơn .
Sau khi ra tù năm 1981 , tôi bắt đầu học lại tiếng Anh có bài bản hơn qua việc xử dụng các tự điển của Oxford , Longman , Webster , v.v..Tôi ôn lại văn phạm , đọc các sách rất cao về văn phạm của Otto Jeppersen . Phải công nhận thời đó sách vở về Anh văn rất nhiều ; đã vậy một số sách báo từ Liên xô đưa vào VN , viết bằng tiếng Anh và Pháp . Tôi say mê học hỏi , đọc đủ thứ sách về khảo cổ , vật lý , điện và điện tử , xây dựng , y khoa, cơ học/mechanics , cơ khí xe hơi (automotive mechanic) , v.v...kể cả tử vi của dân da đỏ Mỷ (sic) ! . Truớc 75 , do lọng cọng trong việc sang số nên tôi không dám chạy xe Honda Dame 50 cc ; đi lại toàn bằng xe Mobylette và Honda PC . Thế mà khoảng năm 82-83 , khi em rể tôi nhập xe moto mấy trăm phân khối từ Mỹ , tôi đả dịch trôi chảy cuốn manual của xe này cho y ; vì xe moto xử dụng động cơ 4 thì nên cơ chế (mechanism) cũng như xe hơi . Chỉ có Mobylette và Honda PC dùng động cơ 2 thì .
Khi sang Mỹ , được ba tuần , tôi giúp một phụ nữ học tiếng Anh để thi nail . Vì nghành nail có một số từ về cơ thể học cũng như y khoa . Tới năm 1996 , tôi đi học lớp ESL theo lời khuyên của ông Cầu - bạn của ba tôi ; tôi học lớp thi quốc tịch với những người Việt 60-70 tuổi , thậm chí 80 . Tôi cũng thi đậu ở một đại học cộng đồng (community college) với hạng cao nhưng không học .
Tới năm 1998 , theo sự khẩn cầu của một số phụ huynh , tôi dạy Toán và Anh văn rất trôi chảy cho con em mới qua Mỹ của họ . Lớp học đủ mọi trình độ từ lớp 1 tới lớp 9 , bắt đầu từ 3-4 giờ tới 9 giờ tối . Về tới phòng là lăn ra ngủ . Lúc đó ăn uống bình thường , ăn được cả pistacho (cứng hơn đậu phọng) mặc dù là răng giả (sic) .
Khoảng 5-6 năm trở lại đây , tôi lại chuyển đam mê qua computer . Mượn sách thư viện hay mua sách qua Amazon , qua tự học tôi đã bắt đầu từ vở lòng đến sửa chữa những hư hỏng lặt vặt của PC . Tôi đã từng tháo tung một PC , sau đó ráp lại vẫn chạy tốt . Thông thường muốn sửa chữa một PC , mình phải có manual vì mỗi máy đều có cấu trúc khác nhau ; nội mở cái cover , mỗi máy mỗi khác . Do xử dụng máy cũ do mua lại , hay người ta cho nên tôi rất khổ sở trong sửa chữa . Đã vậy lại không có recovery disk . Đây là đĩa trong đó có hệ điều hành (operating system , gọi tắt là OS) như Windows XP hay Windows 2000 , để khi hard drive bị corrupt thì mình dùng đĩa đó để cho máy chạy . Hệ điều hành giống như linh hồn của máy tính . Ko có nó thì PC giống như một khối sắt vụn.
Sau này , nếu không phục hồi được OS của nó , tôi đã dùng OS của Unix như Ubuntu . Đây là OS miễn phí , không phải trả tiền như Window XP , Windows Vista của đại gia Microsoft . Đổi lại thì nó ko có nhiều function như của Microsoft .
Sau này , do sức khỏe suy yếu , không thể khiêng các PC từ mặt đất lên bàn hay ngược lại , tôi chuyển qua viết blog/nhật ký cá nhân . Tôi không rỏ ở VN , mở blog như thế nào chứ ở Mỹ , các chỉ dẫn về cách trình bày một blog , v.v... đều toàn tiếng Anh với những danh từ chỉ mới có trong thời gian gần đây .
Tôi thường lấy bài vở từ National Geographic . Trước nhứt chọn hình ảnh ưng ý , cắt ra ; dùng scanner để scan , sau đó phải cắt xén (crop) những chỗ không cần thiết , rồi mới save vào một usb flash drive . Nếu gặp một hình chiếm hai trang thì vất vả hơn vì hình thì to , mà scanner lại có khổ 8.5 x 11.5 in , tôi phải cắt làm sao cho bằng khổ vừa kể nhưng lại không phải bỏ đi những phần quan trọng của tấm hình . Đã vậy , do laptop gần đây bị trục trặc về Installer nên Scanner của máy in không hoạt động bình thường , tôi phải dùng Windows Photo Gallery để scan . (Tôi quên nói , cái laptop này trước đây đã bị hư . Sau khi đứa học trò cho , tôi phải bỏ cả tháng để sửa chữa , mua đồ phụ tùng mói xong ). Khi nào có tiền , tôi sẽ mua một laptop mới chạy Windows 7 để xử dụng hết chức năng Scanner của máy in .
Trước khi tải lên (upload) hình lên blog , tôi phải dịch phần caption ra tiếng Việt trên Openoffice . Chữ nào ko biết , lại tra tự điển Longman hay tự điển trên mạng Vdict . Khi đã upload rồi , nếu không vừa ý , lại phải sửa chữa (edit) . Củng do tôi đam mê nhiều nghành khác nhau nên bài vở của tôi rất đa dạng , nhưng phần lớn thuộc khoa học kỷ thuật chứ không về văn chương nghệ thuật . Thành ra tôi hay nói với bạn bè tôi là ông già high-tech , vì nay đã 64 tuổi rồi . Tôi đã gặp nhửng người Mỷ trắng lớn tuổi không biết chơi computer vì họ không được học về nó . Tôi nhờ có đam mê , thì giờ rảnh rỗi cộng với vốn tiếng Anh phong phú nên mới được như vậy .
Tôi quên nói là trước khi qua Mỹ vào năm 1994 , tôi làm thông dịch trong vài ba năm cho một người Pháp , làm giáo sư trung học ở Lyon . Nhờ đó mà tôi được đi thăm nhiều nơi như vịnh Hạ Long , Tháp Bà Phan Rang , v.v... Khi qua Mỹ , tôi không điện thoại hay gửi thư cho y nhưng y cứ thỉnh thoảng điện thoại thăm hỏi tôi . Qua Mỹ khoảng 6 tháng là tôi gần như quên hết tiếng Pháp , thành ra khi nói chuyện với y tôi dùng toàn tiếng Anh , thỉnh thoảng nhớ được tiếng Pháp nào thì tôi lại nói . Vậy mà cách đây mấy năm , nhân dịp người vợ VN của y sang Mỹ thăm bố mẹ ở Cali , y gửi tôi 500 euro . Năm ngoái , y đề nghị mua vé máy bay cho tôi về VN vào tháng 7 nhân dịp y du lịch VN trong một tháng . Tôi đã email từ chối , bảo y nên dùng tiền đó cho em tôi ở VN để mua laptop hầu giao tiếp thuận lợi . Y đã cho em tôi 1000 euro , khoảng 1.200 đô , nhờ vậy em tôi mới có laptop 14 inch để chat hay video call qua webcam . Y nói mặc dù có laptop và PC nhưng chưa bao giờ xài webcam dù cho y trẻ hơn tôi vài ba tuổi và rất khỏe mạnh ; y rất ngạc nhiên khi biết tôi sửa được cả PC .
Để kết thúc , tôi có thể kết luận : muốn học điều gì , yếu tố quan trọng nhứt là mình phải có đam mê . Khả năng là yếu tố thứ hai , thời giờ là yếu tố thứ ba . Rất nhiều người có yếu tố thứ hai và ba nhưng không học được điều gì mới lạ , vì sau khi tan sở về nhà , họ xem TV , coi DVD , hay theo đuổi các thứ giải trí khác . Chỉ thiệt thòi nhứt là người vừa không có đam mê , vừa không có khả năng thì sau khi tan sở chỉ dán mắt vào TV hay coi DVD ,v.v.. Vì họ có muốn học , học củng không nỗi . Tôi được biết nhiều sĩ quan , sau khi qua Mỹ một thời gian dài vẩn không đọc nỗi một tờ báo Mỹ mặc dù có thể nói tiếng Anh trong nhửng tình huống thông thường .
Vì qua nghiên cứu , bạn chỉ cần biết khoảng dưới 5000 từ tiếng Anh , hay ít hơn nữa , là có thể nói trôi chảy trong những tình huống thường gặp hàng ngày . Còn muốn viết bằng tiếng Anh , bạn phải biết trên 100.000 từ . Còn để đọc được sách báo tiếng Anh , bạn phải biết tới gần nữa triệu từ . Như tôi đây , khi dịch các bài về khoa học kỹ thuật , thông thường tôi dựa vào Vdict hay tự điển Longman ; nếu không có , tôi vào Google mà tìm . Nói chung , nếu không có đam mê , tôi không thể viết blog nỗi vì hằng ngày gặp nhiều thuật ngữ về KHKT mới mẻ , mà mình chưa gặp bao giờ .

No comments:

Post a Comment