Tuesday, June 23, 2015

Tại sao người Anh lại không thích khoe khoang?

(Ảnh: Getty Images)
(Ảnh: Getty Images)
Theo một thống kê có uy tín nhất của Anh quốc cho biết: trong năm 2014 tổng số tiền người Trung Quốc chi cho các mặt hàng xa xỉ lên đến khoảng 130 tỷ USD (tương đương 2.730.000 tỷ VND, Nguồn: tạp chí Fortune và trang juwai.com).
Nói cách khác, theo ước tính thì một nửa các sản phẩm cao cấp, đắt tiền trên thế giới đã được người Trung Quốc mua về trong năm 2014. Trước sự hào phóng của người Trung Quốc, tại sao người Anh lại không mấy hứng thú với các mặt hàng xa xỉ đó? Sau thời gian quan sát, tìm hiểu một Hoa Kiều định cư ở London kể lại như sau:
Chạy theo hình thức, thể hiện đẳng cấp – Vòng luẩn quẩn khó thoát ra
“Ở con phố đối diện nơi tôi ở, ngoài cô Simth (một tiểu thư thuộc giới trung lưu điển hình ở Anh), còn có anh Anthony nhà quản lý trung cấp của một cơ quan tài chính, bà Meryl giáo viên tiểu học (cũng thuộc giới trung lưu). Tuy cuộc sống có phần khá giả nhưng họ vẫn thường ăn mặc rất giản dị, không khác gì so với những người dân bình thường khác.”
Cuối năm 2008 trong buổi tiệc thường niên đón chào năm mới, vì là lần đầu tiên tôi chính thức tham dự sự kiện cộng đồng ở Anh. Do đó, tôi đã thuê một chiếc áo hiệu Prada cũ với giá 250 bảng Anh (tương đương 8.282.750 VND) để không bị mất mặt trước mọi người.
Tôi nghĩ bà Meryl sẽ rất lộng lẫy trong một bộ y phục đắt tiền thể hiện đẳng cấp “thật sự” của mình. Nhưng đêm đó, bà chỉ mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh da trời của CK, khiến tôi phải tròn mắt kinh ngạc. “Tôi chọn CK vì nó phù hợp với giai tầng của mình,” Meryl giải thích.

Bà đưa ra một ví dụ sinh động: Gà rừng sẽ không vì có thêm bộ lông ngũ sắc mà biến thành chim công. Trong thực tế, người Anh không thích những thương hiệu cao cấp, sang trọng.

Người tiêu dùng chủ yếu chỉ chọn một số nhãn hàng trung bình, chẳng hạn như thương hiệu Jinling rất được ưa chuộng từ các tín đồ thời trang, nghệ sĩ, vận động viên chuyên nghiệp đến những người bình thường khác cũng đều sử dụng.
Người Anh không có thói quen dạy con cách sống bề ngoài, chạy theo hình thức. Dù là người trưởng thành hay trẻ vị thành niên thì họ cũng sẽ không bỏ cả mấy tháng tiền lương của mình ra mua một đôi giầy LV (Louis Vuitton) chỉ để ra vẻ mình là người giàu có. Đơn giản là vì họ không quan tâm đến hư danh bên ngoài.
(Matthew Lloyd/Getty Images)
(Matthew Lloyd/Getty Images)
Có lần tôi vô tình gặp Mark – con trai Meryl, đang chăm chú lựa quần jean giảm giá của Levi’s. Tôi hỏi: ”Sao cậu không chọn mua những chiếc quần mới ra mắt, hợp thời trang hơn?“ Câu trả lời của cậu bé làm tôi ấn tượng sâu sắc:
“Cha mẹ cháu không phải là người giàu có gì. Cho dù, thường xuyên khoác lên mình những bộ cánh mới nhất của Levi’s thì cháu cũng không thể nào trở nên giàu có được. Và sau 18 tuổi, cháu cũng sẽ phải đi làm kiếm tiền để tự nuôi bản thân mình. Lúc đó, lại càng không có tiền để mua hàng hiệu; cho nên, như bây giờ với cháu đã là quá tốt rồi ”.
Nhìn cậu bé hài lòng với những món đồ không quá xa xỉ của mình mà tôi lại thấy chạnh lòng. Nhớ đến bộ lễ phục đắt tiền hiệu Prada mà tôi đã thuê trước đây. Đúng là cái sĩ diện hão đó hại chết người ta mà!
Chạy theo hàng hiệu hay phù hợp với nhu cầu riêng của bản thân?
Dần dần, tôi phát hiện ra: một nguyên nhân khác khiến người Anh không thích dùng các món hàng quá đắt tiền. Đó chính là vì ở Anh quốc có quá nhiều hãng thời trang, họ có thể chọn bất kì thương hiệu nào mình yêu thích.
Lễ Giáng sinh năm trước, tôi cùng đồng nghiệp Jenny đi dạo ở ”Bách hóa Harrods“. Tuy là người thừa kế số tài sản khá lớn của ông bà, nhưng cô vẫn đi làm thuê, vẫn chi tiêu rất có chừng mực giống như bao người khác. Do đó, tôi rất ngạc nhiên khi cô đến đây để mua quà cho chồng và con mình – những mặt hàng đắt tiền. Rất nhanh chóng Jenny chọn được hai chiếc khăn choàng cổ.
Liếc nhìn giá của chúng. ”Trời ơi, đúng là không hề rẻ mà!“ tôi nghĩ thầm, rồi cùng cô đến quầy hàng của Burberry. Tôi hỏi: ”Sao bạn không chọn cho chồng mình một chiếc khăn sọc caro của Burberry nhỉ? Giá của nó cũng không chênh lệch nhiều so với hai cái khăn bạn đã chọn kia mà“.
Cô nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Chẳng phải khi chọn khăn ta phải xem nguồn gốc, xuất xứ rồi đến cách phối màu, hoa văn, kiểu dáng trên khăn. Xem từ thiết kế cho đến chất lượng của khăn hay sao?
Cuối cùng cô hỏi tôi: ”Giá cả không khác nhau nhiều nhưng chất lượng thì không giống nhau. Nếu là bạn thì bạn sẽ chọn cái nào? Đương nhiên là sản phẩm có chất lượng rồi! Tại sao tôi lại phải vì cái mác hàng hiệu mà mua nó với cái giá trên trời đó?“ Những lời cô nói khiến tôi không biết trả lời sao.

Tôi đã học được một điều: ở Anh quốc người ta luôn chú trọng đến chất lượng, thực chất bên trong, chứ không phải là vẻ ngoài hư ảo.

Kỳ thật, còn có một nguyên nhân sâu xa khác khiến họ không muốn trói buộc mình trong những món hàng xa xỉ chỉ để thể hiện đẳng cấp. Đó là do, họ nghĩ con người đến đây đều mang theo thân thể, đều cùng ở trong một tầng này của vũ trụ. Những ham thích thể hiện tính cách riêng, lập dị mà ngày càng nhỏ đi thì càng tốt. Tất nhiên, sử dụng các món hàng đắt tiền, những thương hiệu nổi tiếng càng không thể giúp họ thực hiện được mục tiêu này.
Tháng 6/2012, công ty chứng khoán của chồng tôi tổ chức một bữa tiệc từ thiện, tôi cũng được mời tham dự.
Bởi vì tôi nghe nói những người nổi tiếng như “nhà đầu tư vĩ đại” Warren Buffett và Bill Gates cũng có trong danh sách khách mời. Do đó, nhân cơ hội hiếm có này tôi cố tình đi tìm và đến gần “hai nhân vật chính” để có thể quan sát kỹ hơn phong cách thời trang của họ. Tôi phát hiện ra rằng dù là Bill Gates hay Warren Buffett cũng đều khoác lên mình “bộ cánh” của các thương hiệu thời trang phổ thông, không quá cao cấp.
(Ethan Miller/Getty Images)
Bill Gates (phải) và Warren Buffett (Ethan Miller/Getty Images)
Tôi kéo Sophie – vợ người đồng nghiệp của chồng tôi – lại hỏi xem Buffett và Gates mặc quần áo của thương hiệu quần áo nào. Sophie là biên tập viên cao cấp của tạp chí thời trang nhưng kết quả là cô thực sự bối rối vì không thể tìm thấy nguồn gốc của những bộ quần áo đó. Tuy nhiên, điều này cũng được Sophie phân tích và giải thích một cách hợp lý:

“Những người như Buffett và Gates hoàn toàn không cần phải chọn những thương hiệu cao cấp để thể hiện đẳng cấp ở đây. Đơn giản là vì họ đều là những người tâm huyết với các hoạt động thiện nguyện, họ đến để làm từ thiện. Cho nên, nếu như ăn mặc quá sang trọng thì chẳng khác nào họ tự biến mình thành kẻ thô tục.

Cho bản thân hay cho gia đình
Càng tìm hiểu kỹ về lối sống của người Anh, tôi lại càng thấy được cách chi tiền của họ không giống người nơi khác. Trái ngược hoàn toàn với người Trung Quốc ưa thích dùng các món hàng xa xỉ để đánh bóng bản thân, thì người Anh lại thích mua các món quà cho người thân của mình. Điều này, giúp cho cuộc sống gia đình của họ trở nên đầm ấm và hạnh phúc hơn.
Chẳng hạn như: Tiffany – người thường đến lớp dạy yoga của tôi. Cô ăn mặc rất giản dị, tôi cứ nghĩ cô cũng như bao người dân thông thường khác, không có gì đặc biệt. Chỉ khi tôi tận mắt chứng kiến cô ấy mua cho mỗi người trong gia đình một bộ quần áo (đạt tiêu chuẩn) giống như của đội Denver Broncos có giá lên đến 270 bảng Anh/bộ (hơn 9 triệu đồng), khi cùng tôi đi xem họ thi đấu. Tôi đã bị sốc suốt buổi thi đấu hôm đó.
Tôi hỏi: ”Tiffany, chẳng lẽ bạn không muốn mua những bộ quần áo tương xứng hơn với mức thu nhập của bạn sao?”
Cô nháy mắt với tôi, mỉm cười nói: “Tôi thì thế nào cũng được, tôi muốn dành tiền của mình cho người thân hơn”. Nhiều người cho rằng người Anh không quan tâm nhiều đến gia đình. Nhưng thực tế, họ rất coi trọng tình cảm gia đình, và giành nhiều công sức để vun vén cho nó.
(Getty Image)
(Getty Image)
Sau này, tôi mới phát hiện ra: người Anh dù thuộc giới hạ lưu đi chăng nữa. Họ cũng sẽ không bỏ tiền để mua những món hàng xa xỉ. Thay vào đó, họ mua thêm các đồ dùng trong nhà hoặc thay mới các vật dụng đã cũ kĩ.
Có một lần trong giờ nghỉ, Lucy kể với tôi về cái tủ lạnh hai cửa mà cô đang sử dụng ở nhà. “Tủ lạnh hiệu gì vậy?” tôi hỏi. “Kenmore” câu trả lời của cô làm tôi hơi ngạc nhiên vì sản phẩm của thương hiệu này không hề rẻ.
“Đối với tôi mà nói, chỉ cần có thể mang đến cho chồng một cốc bia lạnh sau khi anh đi làm về, hay một que kem ngon cho con sau những giờ học căng thẳng,trên lớp, cũng đủ làm tôi thấy hạnh phúc rồi”. Nhìn nụ cười tươi và sự chân thành của Lucy, tôi quyết tâm sẽ mua cho gia đình một chiếc tủ lạnh tốt hơn trong vài ngày tới.

Đâu mới là hạnh phúc thật sự? Bạn sẽ chọn cách sống như thế nào? Chỉ lo cho bản thân mình, chạy theo các món đồ đắt tiền để thể hiện mình là người giàu có. Hay giống như người Anh, luôn giành hết mọi thứ cho gia đình, cùng mọi người đi qua những tháng năm thăng trầm của cuộc đời?

Biên dịch: Thanh Thanh, biên tập: Tuệ Minh

Nhật Bản : Điều gì đã làm nên kỳ tích ?

Tokyo, Nhật Bản. Mỗi năm Nhật Bản phải chịu khoảng 7500 trận động đất nhẹ, riêng Tokyo có đến 150 trận.
Tokyo, Nhật Bản. Mỗi năm Nhật Bản phải chịu khoảng 7500 trận động đất nhẹ, riêng Tokyo có đến 150 trận.
Nhật Bản có diện tích 379.954 km², dân số 128 triệu người, trong đó thủ đô Tokyo và một vài tỉnh xung quanh có 30 triệu người sinh sống.
Nhật Bản có rất ít tài nguyên thiên nhiên, các khoáng sản như quặng sắt, đồng đỏ, kẽm, chì, bạc và các tài nguyên năng lượng quan trọng như dầu mỏ, than đều phải nhập khẩu. Địa hình và khí hậu Nhật Bản khiến người nông dân gặp rất nhiều khó khăn, và vì quốc gia này chỉ trồng cấy được một số cây trồng như lúa gạo, nên khoảng một nửa số lương thực phải nhập khẩu từ nước ngoài.

Mỗi năm Nhật Bản phải chịu khoảng 7500 trận động đất nhẹ, riêng Tokyo có đến 150 trận.

Vị trị địa lý của Nhật Bản khiến nước này là một trong những quốc gia xảy ra nhiều thiên tai nhất thế giới. Hai mối đe dọa nghiêm trọng nhất là động đất và sóng thần. Mỗi năm Nhật Bản phải chịu khoảng 7500 trận động đất nhẹ, riêng Tokyo có đến 150 trận, tuy nhiên Nhật Bản được đánh giá là một cường quốc kinh tế. Kinh tế Nhật Bản đứng thứ ba trên toàn cầu tính theo tổng sản phẩm nội địa cũng như thứ ba theo sức mua hàng hóa (chỉ sau Mỹ và Trung Quốc)  và là đất nước đứng thứ 5 trên thế giới trong lĩnh vực đầu tư cho quốc phòng; đứng thứ 4 thế giới về xuất khẩu và đứng thứ 6 thế giới về nhập khẩu.




Tokyo, Nhật Bản
Tokyo, Nhật Bản

Điều gì giúp cho người Nhật Bản đạt được những thành tựu như vậy, có thể kể đến một số đặc điểm tiêu biểu như sau:
1. Sự kiên nhẫn của người dân Nhật
Khả năng chịu đựng giỏi, sự nhẫn nại, kiên trì của người Nhật cũng có nguồn gốc hình thành từ điều kiện tự nhiên khắc nghiệt. Đức tính này đã được tôi luyện qua hàng trăm năm nước Nhật được điều hành bởi tầng lớp võ sĩ samurai, và vẫn được gìn giữ đến ngày nay trong xã hội công nghiệp hiện đại đòi hỏi khắt khe khả năng làm việc và cống hiến của mỗi con người.
Cả thế giới đã chứng kiến sự kiên nhẫn của người Nhật trong thảm họa ngày 11-3-2011, khi nước Nhật liên tiếp hứng chịu ba thảm họa kinh hoàng: trận động đất lớn hy hữu với cường độ 9,1 độ richter, sóng thần cao hơn 10 mét khiến gần 3 vạn người chết và mất tích, và ngay sau đó là thảm họa rò rỉ chất phóng xạ từ nhà máy điện hạt nhân Fukushima I đe dọa hàng trăm ngàn người phải sơ tán trong vòng bán kính 30km.
Trong những ngày nước Nhật tan hoang, bối cảnh giao thông khó khăn, mất điện, không có nước sinh hoạt nhưng dân chúng vẫn kiên nhẫn xếp hàng nhận nước, lên xe buýt hoặc chờ gọi điện thoại công cộng. Dù xếp hàng có lâu và dài đến mấy, cũng không ai chen lấn hay xô đẩy, giành giật nhau, tất cả đều im lặng và nhẫn nại. Nhưng những hàng người lặng lẽ xếp hàng ấy, không ai có ý định chen hàng và nài xin thêm khẩu phần được phát, mỗi người nhẫn nại chờ đến lượt của mình và chỉ lấy duy nhất một phần đồ ăn và nước uống. Tất cả người dân đoàn kết thành một khối kiên nhẫn, chịu đựng khó khăn.
Chính vì vậy, mặc dù trải qua nhiều loại thảm họa, người Nhật trong cuộc dường như lại chính là người có thái độ bình tĩnh hơn người ngoài cuộc. Với những hình ảnh về sự kiên nhẫn của người Nhật được các phương tiện truyền thông đưa tin, có lẽ chúng ta cần học thực sự nghiêm túc học chữ “nhẫn” để có được những hành động, ứng xử điềm tĩnh và đầy ý thức để ứng biến trong bất kì hoàn cảnh nào như đất nước Nhật đã trải qua.




00000534_medium
Một quân nhân Nhật đang làm thông thoáng đường để xe cần cẩu và xe ủi đất có thể chạy vào ngày 20/3/2011 tại Ofunato Nhật Bản (Ảnh: Paula Bronstein /Getty Images)
0000053c_medium
Người dân Nhật xếp hàng chờ một siêu thị mở cửa trong bối cảnh thực phẩm khan hiếm do ảnh hưởng của động đất, ngày 20/3/2011 tại Ichinoseki, Nhật Bản. (Ảnh: Paula Bronstein /Getty Images)

2. Tinh thần tập thể của người Nhật
Người Nhật từ xa xưa đã có tinh thần đoàn kết, làm việc theo nhóm, và tinh thần này lại được bồi đắp bởi sự tồn tại của kiểu gia đình với cuộc sống chung, lao động chung của vài thế hệ. Ý thức về “nhóm” ở người Nhật vô cùng mạnh mẽ và cũng được xem là khá khác biệt so với các dân tộc khác. Ở Nhật Bản, mỗi người đều thuộc “nhóm” của mình, nhóm nhỏ là gia đình, lớn hơn một chút là họ hàng, bạn bè thân hữu, đồng nghiệp trong công ty… cứ thế, cho đến “nhóm” lớn nhất chính là dân tộc Nhật Bản, đối lập với người bên ngoài (gaijin), nước ngoài (gaikoku). Người Nhật thích phân chia xã hội ra thành “người mình” (người trong nhóm – uchi) và “người lạ” (người ngoài nhóm -soto) và đối xử theo mức độ tương xứng.




Nông dân Nhật Bản xưa
Nông dân Nhật Bản xưa
Bức ảnh hoàng gia Nhật: Hoàng đế Akihito 80 tuổi và hoàng hậu Michiko 79 tuổi được vây quanh bởi các con trai, con dâu và cháu của họ.
Bức ảnh hoàng gia Nhật: Hoàng đế Akihito 80 tuổi và hoàng hậu Michiko 79 tuổi được vây quanh bởi các con trai, con dâu và cháu của họ.

Mỗi một người Nhật cảm thấy mình là một phần của một nhóm người nào đó – của gia đình, hay của công ty nơi họ làm việc. Họ suy nghĩ và hành động cùng nhau, họ được giáo dục tuân theo lợi ích của tập thể và cư xử phù hợp với vị trí của mình trong tập thể. Trong trận thảm họa vừa qua, khi một người nước ngoài hỏi một người Nhật “Tại sao ở Nhật hầu như không có trộm cắp vào những lúc như thế này?”, người Nhật đó đã trả lời rằng:

“Nếu tôi lấy đi một chai nước để thỏa cơn khát, hay lấy trộm tiền để mong có cuộc sống sung túc hơn thì tôi cũng không thể cảm thấy hạnh phúc khi những người xung quanh tôi đang gặp khó khăn”, “tôi không thể có hạnh phúc một mình được”

Thực tế đã cho thấy trong tình trạng thiếu lương thực và nước nghiêm trọng, các cửa hàng không hề có trục lợi, hàng hóa trên toàn nước Nhật không tăng giá. Thậm chí, trong các cửa hàng, hàng hóa đổ ngổn ngang nhưng không hề có kẻ trộm đồ hay hôi của, mà ngược lại, nhiều người mua hàng đã giúp sắp xếp lại đồ đạc lên giá, và để lại tiền mua hàng tại quầy bán không người thu tiền. Một số chủ quầy bán nước tự động đã phát miễn phí các chai nước uống, mọi người giúp đỡ nhau để cùng tồn tại.
Tinh thần tập thể, không mưu cầu hạnh phúc “cá nhân” và tấm lòng biết sẻ chia đã làm nên điều kỳ diệu khiến nước Nhật đã nhanh chóng khắc phục và đứng lên sau thảm họa.
(Mời xem tiếp trang 2)

3. Tính kỷ luật, trật tự theo chiều dọc của người Nhật
Tính cách dân tộc và văn hóa ứng xử của người Nhật thể hiện rõ nét trong suốt chiều dài lịch sử phát triển của xã hội Nhật Bản. Xã hội phong kiến Nhật Bản trước đây với đặc trưng là kiểu gia đình phụ hệ với mối quan hệ cha-con làm trung tâm, trong đó con phải kính trọng và phục tùng tuyệt đối cha.
Tinh thần này sau đó được kết hợp với tư tưởng đạo đức Khổng giáo được du nhập vào Nhật Bản thế kỷ IV, nhấn mạnh việc tôn trọng thứ bậc trong xây dựng trật tự xã hội. Trong 5 đức tính mà Khổng giáo đề cao là Nhân – Nghĩa – Lễ – Trí – Tín, người Nhật Bản đặc biệt coi trọng chữ “lễ”. Người Nhật luôn hành xử sao cho đúng lễ nghĩa, “lễ”, “nghĩa” còn được biểu hiện trong ngôn ngữ Nhật với nhiều từ vựng phức tạp. Ngày nay, chúng ta có thể nhìn thấy những ảnh hưởng chủ yếu của đạo đức Khổng giáo còn lại trong xã hội Nhật Bản được biểu hiện ở việc thờ cùng tổ tiên, tôn kính cha mẹ, người dưới tuyệt đối phục tùng người trên và việc tích cực giữ gìn trật tự xã hội.

5 đức tính mà Khổng giáo đề cao là Nhân – Nghĩa – Lễ – Trí – Tín, người Nhật Bản đặc biệt coi trọng chữ “lễ”.


JP2
Bên cạnh đó, nước Nhật cũng nổi tiếng với tầng lớp võ sĩ đạo Samurai, tầng lớp này có ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ đến sự hình thành các giá trị đạo đức và lối sống của người Nhật Bản sau này. Theo lịch sử vào giai đoạn từ năm 1192 đến 1333, tầng lớp võ sĩ samurai được hình thành, lối sống kỷ luật và trọng danh dự của tầng lớp quân nhân samurai được rèn luyện trong hàng trăm năm nội chiến kéo dài từ thế kỷ XII đến thế kỷ XVI.
Trong thời kỳ này, những bản anh hùng ca về lòng trung thành, quả cảm, trọng danh dự và đức hy sinh cao cả của người võ sĩ samurai đã dần trở thành phẩm chất đạo đức được xã hội tôn kính và noi theo. Rốt cuộc, đó chính là cái tinh thần quan trọng nhất – tinh thần “võ sĩ đạo” mà tầng lớp samurai để lại cho hậu thế. Tinh thần xả thân vì bề trên và tính kỷ luật đã được nâng lên thành đạo đức dân tộc sau này. Trong xã hội Nhật Bản hiện đại, lòng trung thành, kính trọng bậc bề trên tiếp tục là chuẩn tắc ứng xử trong các hãng, còn tính kỷ luật thì đã trở thành một thói quen trong xã hội.
Satsuma-samurai-during-boshin-war-period
Oishi (HIROYUKI SANADA) leads the Ronin in the action-adventure “47 Ronin”.  After a treacherous warlord kills their master and banishes their kind, 47 leaderless samurai vow to seek vengeance and restore honor to their people.  Driven from their homes and dispersed across the land, this band of Ronin must seek the help of Kai (Keanu Reeves)--a half-breed they once rejected--as they fight their way across a savage world of mythic beasts, shape-shifting witchcraft and wondrous terrors.
Đặc điểm này của người Nhật khiến cả thế giới ngưỡng mộ khi chứng kiến sự hy sinh quên mình, trung thành với bậc bề trên là những chuẩn tắc đạo đức từ thời các võ sĩ samurai, vừa qua đã được phát huy khi sự cố hạt nhân xảy ra. Báo chí đã đưa tin rất nhiều về đội ngũ gồm 50 chuyên gia và công nhân đã bất chấp tính mạng, sức khỏe của họ, ngày đêm làm việc tại hiện trường sự cố ở nhà máy Fukushima I để cứu tính mạng của nhiều người dân khi xảy ra sự cố rò rỉ ở nhà máy điện hạt nhân Fukushima I và II xảy ra. Họ vẫn làm việc miệt mài với nỗ lực làm mát lò phản ứng.

Phần lớn họ đều là cư dân tại các địa phương hứng chịu thiệt hại, nhiều người trong số họ đã biết chắc người thân và nhà cửa bị sóng cuốn trôi hay vùi lấp trong đống đổ nát, nhưng họ không vì thế mà bỏ vị trí, vẫn kiên trì bám trụ trong khu vực khẩn cấp của nhà máy.

Với những đặc điểm quý giá này, người dân Nhật đã thực sự khiến thế giới khâm phục vì sự kiên nhẫn, tinh thần đoàn kết và nỗ lực vượt khó khăn để xây dựng một nền kinh tế thịnh vượng như ngày hôm nay dù luôn ở trong tình trạng phải đối mặt với các thảm họa từ thiên nhiên.



Bức ảnh này được chụp vào ngày 18/3/2011 và được công bố vào thứ Tư ngày 23/3/2011 bởi công ty Điện lực Tokyo. Công nhân trong những bộ đồ bảo hộ chuẩn bị kết nối đường truyền để khôi phục lại nguồn điện tại nhà máy Fukushima đã bị tê liệt do thảm họa sóng thần.
Bức ảnh này được chụp vào ngày 18/3/2011 và được công bố vào thứ Tư ngày 23/3/2011 bởi công ty Điện lực Tokyo. Công nhân trong những bộ đồ bảo hộ chuẩn bị kết nối đường truyền để khôi phục lại nguồn điện tại nhà máy Fukushima đã bị tê liệt do thảm họa sóng thần.

Vào ngày 19/12/2014, Bộ Tài chính Nhật Bản cho biết thặng dư tài khoản vãng lai của Nhật đạt 833 tỷ yên trong tháng 10/2014, nhờ đồng yên yếu và giá dầu giảm. Trong khi đó, giá trị tài sản của các hộ gia đình Nhật Bản đã tăng lên mức cao kỷ lục vào cuối tháng 9/2014 lên tới 1,6 triệu tỷ yên, tương đương gần 14 nghìn tỷ USD, tăng 2,7 % so với một năm trước đó, và cao nhất kể từ khi dữ liệu được thu thập vào năm 1997. Bên cạnh đó, giá trị tài sản từ cổ phiếu đạt ngưỡng 1,3 nghìn tỷ USD. Chính phủ Nhật Bản đã điều chỉnh tăng doanh thu thuế trong năm tài chính 2014 (kết thúc vào tháng 3/2015) lên 51,7 nghìn tỷ yên, (tương đương với 440 tỷ USD), cao hơn so với năm 2013 là 1,7 nghìn tỷ yên (tương đương khoảng 14,5 tỷ USD).
Tăng trưởng GDP thực tế trong năm tài chính 2015 được dự báo ở mức 1,5% và ở mức 2,7% đối với GDP danh nghĩa. Nếu tốc độ tăng trưởng GDP 2015 đúng như dự báo này thì GDP danh nghĩa của Nhật Bản trong năm tài khóa 2015 sẽ đạt giá trị 504,9 nghìn tỷ yên, vượt ngưỡng 500 nghìn tỷ yên lần đầu tiên kể từ sau khủng hoảng tài chính 2008. Chỉ số giá tiêu dùng dự kiến ​​sẽ tăng 1,4 % trong năm tài chính 2015, thấp hơn so với mức tăng 3,2 % trong năm tài chính 2014.
Với điều kiện tự nhiên khắc nghiệt và tài nguyên thiên nhiên hạn chế, con người Nhật Bản thật sự đã làm nên những điều kỳ diệu chỉ thông qua những phẩm chất đạo đức tốt.
cherryblossoms-boats
Nhật Hạ tổng hợp

Wednesday, June 3, 2015

NƯỚC NHẬT CỐ GẮNG ĐI TRÊN CON ĐƯỜNG TỰ DO .
(Dịch từ bài "Japan Tries Freedom's Road" trên NAT GEO May 1950) .
- Thà làm tớ thằng khôn hơn làm thầy thằng dạy .
---
"Chúng tôi đã tham gia một cuộc thập tự chinh lớn ở đây . 
"Trong văn phòng đặt tại tòa nhà của cty bảo hiểm Dai Ichi (Số Một) tại Tokyo , tướng Douglas MacArthur , tổng TL tối cao của Lực lượng Đồng minh , đã nói với chúng tôi về điều ông đang làm tại Nhật .
"Tôi hy vọng rằng 1.000 năm kể từ nay , lịch sử của giai đoạn này sẽ chứa ít nhứt một lời chú ở cuối trang (footnote) rằng trong kỷ nguyên (era) này , sự cao thượng (nobility) của quan điểm Mỹ về cuộc sống đã mang lại cho Viễn đông hai cột trụ lớn của văn minh - dân chủ và Thiên Chúa Giáo .
Dù cho TQ đang trong tay CS , tướng MacArthur nói ông tin rằng với thời gian ý tưởng của chúng ta sẽ được chấp nhận khắp phương Đông và sẽ thay đổi lối sống của gần phân nữa loài người .
Vị tướng mồi lửa cho tẩu thuốc , nhưng vì chăm chú nói chuyện , ông đã quên hút . Ở tuổi 70 , ông có vẻ trẻ đi 10 t .
"Ở đây có 1 câu nói , " ông nhắc chúng tôi , " Nước Nhật đi đâu , phương Đông đi đó."
Đi khắp nước Nhật ngày nay , ngay cả 1 người ko có ý thức lịch sử nhạy bén như tướng MacArthur cũng nhận ra rằng đây là một cố gắng độc đáo (unique endeavour) khi định biến 82.000.000 ng thuộc giai cấp nông nô (heir of serfdom) thành những công dân tự tin (self-reliant) và tự do .
"Phải cần bao nhiêu lâu ?" tôi đã hỏi nhiều ng Nhật và phương Tây .
Câu hỏi đi từ 10 năm đến ba thế hệ . Hầu như mọi ng cảm thấy sẽ làm được nếu có đủ thời gian ".
Nhận xét : Qua bài viết , ta thấy MacArthur có tính tiên tri . Năm 1964 , chỉ 14 năm kể từ bài viết này , Nhật đã tổ chức TVH Tokyo và khánh thành đường cao tốc ĐẦU TIÊN của thế giới . Năm kế , Nhật tổ chức hội chợ quốc tế tại Osaka .

Phần lớn trẻ tại đảo Okinawa chưa bao giờ uống sữa tươi cho tới khi cơ quan cứu trợ chở đến hàng tấn sữa bột . Những HS này lần đầu thử thức uống mới này . Chúng đã đc dạy để uống nó nhưng chẳng bao lâu chúng đã học để thích nó .
Tiếng Anh là môn học bắt buộc tại các trường học trên đảo . HS cũng học về nước Mỹ và thế giới .